Những kẻ bị đánh cắp giới tính
http://kienthucngaynay.info/am/modules.php?name=News&file=print&sid=1056
25/07/2006
| In ra | Đóng
cửa sổ này
“Con
của chị không phải gái mà cũng chẳng là trai”. Lời tuyên bố như sét đánh ngang
tai. Đứa bé đã bị đánh cắp giới tính! Sau đó, phía y khoa có lời đề nghị đáng
sợ hơn: chọn một giới tính và giải phẫu.
Trên con lộ nối liền Portland với Tacoma ,
ở miền tây-bắc nước Mỹ, một chiếc xe cứu thương hú còi rền rĩ lao đi vùn vụt.
Bên trong, một em bé sơ sinh nặng 4,5 kg khóc om sòm trong lồng ấp. Người mẹ
Beth vừa mới sinh tại nhà với sự giúp đỡ của một nữ hộ sinh. Nhưng cô hộ sinh
lại không biết giới tính của đứa bé để trả lời người mẹ nên đã gọi xe cứu
thương đưa họ đến bệnh viện nhi đồng cách đó 2 giờ đường xe chạy. Phát điên vì
lo lắng, Beth đi nhanh vào phòng chăm sóc đặc biệt lố nhố những máy móc và dụng
cụ tiêm truyền. Kết quả: con của Beth mắc phải hội chứng gọi là CAH
(hyperplasie congénitale des glandes adrénales - tạm dịch: tăng sản bẩm sinh
tuyến thượng thận) và có thể chết vì mất nước nếu không được tiếp cortisone!
Nhưng còn một điều tế nhị hơn nữa. Đứa bé là con gái nhưng cơ quan sinh dục khó
xác định do bị phơi nhiễm quá mạnh hormone nam khi còn nằm trong tử cung. Âm
vật của bé lớn hơn bình thường, cửa vào âm đạo lại khó nhận thấy. Trong trường
hợp này, giải pháp là bác sĩ phẫu thuật tạo hình sẽ làm giảm kích cỡ âm vật,
nhưng cố gắng giữ tính nhạy cảm của cơ quan, và tạo hình lại âm đạo.
Chắc chắn sự can thiệp đó chẳng dễ chút nào. Bé gái không
được thoải mái ở tuổi ấu thơ và đến tuổi thiếu niên sẽ phải chịu nhiều đợt điều
trị nong âm đạo, song có thể xảy ra các di chứng: đau đớn, nhiễm trùng, tăng
sinh các mô sẹo. Không có sự lựa chọn, song Beth cần thời gian suy nghĩ. Trở về
nhà, Beth lên mạng tìm kiếm thông tin và khám phá trên đời này còn có rất nhiều
người gặp trường hợp như con chị. Đó là cộng đồng những người chuyển giới tính.
Có đến hàng ngàn con người như thế: vì các vấn đề về di truyền, nhiễm sắc thể,
hormone hay cơ cấu chuyển hoá. Cuối cùng Beth quyết định không tiến hành phẫu
thuật đối với “con gái” của mình (được chị đặt tên là Serenity - có nghĩa:
thanh thản). Beth nói: “Các bác sĩ cảnh báo rằng tôi sẽ bị sốc mỗi khi thay tã
cho bé. Nhưng không tuyệt đối như vậy. Tôi chấp nhận con mình như thế. Khi nói
sự thật với các cô giữ trẻ, tình hình chăm sóc bé sẽ tốt hơn. Nếu sau này
Serenity muốn giải phẫu thì đó là chuyện của nó”.
Tôi cảm thấy có tội, cô đơn, bị ruồng bỏ...
Một trường hợp khác: Cheryl Chase, nay đã 49 tuổi, khóc
ròng khi kể câu chuyện đời mình. Khi chào đời chị là một thằng nhóc có cơ quan
sinh dục bất thường! “Tôi được gọi tên là Chralie. Lên 1 tuổi rưỡi tôi được xét
nghiệm chuyên khoa tại một bệnh viện ở New
York . Đội ngũ bác sĩ phát hiện tôi có tử cung, âm đạo
và một “thứ” có thể coi là dương vật nhưng thật ra đó là âm vật to tướng. Do đó
tôi là con gái và phải hành động.
Bác sĩ cắt bỏ toàn bộ âm vật, rồi sau đó khuyên cha mẹ
tôi nên đổi tên cho tôi cũng như cố gắng xoá hết mọi dấu vết thời quá khứ con
trai của tôi. Tôi bắt đầu mang tên Cheryl và gia đình chuyển nhà đi nơi khác
sinh sống. Cái nhìn xấu hổ của cha mẹ dành cho tôi đã suýt phá đổ đời tôi. Tôi
cảm thấy có tội, cô đơn, bị ruồng bỏ mà không hiểu tại sao. Nơi trường học, tôi
rất khổ tâm vì sự bám riết của những đứa trẻ khác. Trong biết bao nhiêu năm tôi
phải đến bệnh viện ở New
York để
bác sĩ cùng các sinh viên y khoa thực tập chụp hình cơ quan sinh dục của tôi.
Thỉnh thoảng, bác sĩ tâm thần cho tôi xem cơ thể giải
phẫu phụ nữ bằng chất dẻo trong suốt và giải thích rằng sau này tôi cũng phải
lấy chồng và có con. Lên 8 tuổi, bác sĩ lại mở ổ bụng tôi để lấy đi các dấu vết
của mô tinh hoàn. Khi được 10 tuổi cha mẹ tôi giải thích là phải cắt bỏ âm vật
để nó không phát triển thành dương vật. Lúc đó tôi không hiểu được ý nghĩa của
chuyện này và chỉ nhận thức được sự việc khi đã trưởng thành. 19 tuổi, tôi yêu
cầu bác sĩ phụ khoa cung cấp hồ sơ bệnh án của tôi. Và, tôi khám phá một cái
tên con trai bị xoá, thay vào đó là một cái tên con gái; tiếp nữa là sự chẩn
đoán hiện tượng lưỡng tính”.
Cheryl muốn chạy trốn quá khứ nên đã sang Nhật Bản. Nhưng
sự trầm uất vẫn đeo bám chị. Cơ thể và tâm hồn của Cheryl không khác gì một bãi
chiến trường. Cheryl không còn biết mình là ai và cảm thấy chán sống. Chị gặp
các bác sĩ tâm lý. Chị muốn quay về Mỹ để cắt mạch máu tự tử ngay trong phòng
của bác sĩ đã giải phẫu chị. Một hôm, chị gọi điện thoại đến người mà chị cho
là có trách nhiệm đối với sự trầm uất của chị. Người đàn ông đó là John Money,
chuyên gia tâm thần tình dục học của Đại học Harvard. Trong thập niên 1960,
chính John Money đã xây dựng lý thuyết về sự chữa trị những người lưỡng tính.
Vài năm trước đó, nữ văn sĩ Pháp, Simone de Beauvoir đã viết trong cuốn Giới tính thứ hai: “Người ta không sinh ra là phụ nữ
mà là trở thành phụ nữ”. Về mặt nào đó thì John Money tán đồng câu nói ấy. Theo
Money, đứa bé là một thể địa trung tính mà người ta có thể nữ hoá hay nam hoá
theo ý muốn, với điều kiện phải tiến hành phẫu thuật sớm cơ quan sinh dục. John
Money đã can thiệp vào một trường hợp mà sau này trở thành câu chuyện buồn - đó
là bé John Thiessen.
|
Money và vấn đề trung tính của các em bé
Ngày 22.8.1965, Frank và Linda Thiessen trở thành cha mẹ
cặp song sinh đơn hợp tử, John và Kevin. Được 7 tháng tuổi, cặp song sinh đến
bệnh viện để phẫu thuật cắt bao quy đầu. Sáng 27.4.1966, Frank và Linda nhận
được cú điện thoại từ bác sĩ phẫu thuật. Nếu như ca phẫu thuật của Kevin tiến
hành tốt đẹp, thì ngược lại, dương vật của John đã bị đốt cháy hoàn toàn do một
sai lầm trong khi can thiệp!
Frank và Linda choáng váng. Họ lao đi gặp các chuyên gia
tiết niệu học. Nhưng mọi hy vọng đều tiêu tan: phẫu thuật tái tạo là không thể!
Một ngày nọ, hai vợ chồng xem được chương trình truyền hình trong đó John Money
trình bày khá ấn tượng lý thuyết của mình về vấn đề trung tính và việc có thể
uốn nắn cơ quan sinh dục em bé. Hai
vợ chồng liền đưa bé John, lúc đó đã 17 tháng tuổi, đến gặp Money. Ông ta cho
biết còn thời gian để chuyển John từ con trai thành con gái và đó là giải pháp
duy nhất. Trước thái độ do dự của hai vợ chồng, Money nhấn mạnh rằng nếu chần
chừ sẽ quá muộn để “cấy” vào đầu đứa trẻ bị cắt xẻo ý nghĩ nó là con gái. Rồi
John trở thành Joan ngày 3.7.1967. Cậu bé bị “thiến” và tạo hình cơ quan sinh
dục. Money khuyên Frank và Linda nuôi dạy Joan như thể nó là con gái, và đừng
bao giờ cho biết khi chào đời nó là John cũng như có người anh em song sinh là
Kevin.
Nhưng, bất chấp mọi nỗ lực của Frank và Linda, những cuộc
tư vấn ở Money và những liều tiếp oestrogene, kết quả cuối cùng vẫn là câu chuyện
buồn. Tháng 3.1980, Frank nói ra sự thật với Joan. Sau đó John quyết định “lấy
lại” thể xác con trai của mình. Anh bắt đầu tiêm hormone nam, cắt bỏ hai vú và
tái tạo dương vật. John lấy vợ lúc 26 tuổi và nhận con nuôi. Và, 12 năm sau
John tự sát! Bất chấp thất bại này, “sáng kiến” của bác sĩ Money chính thức
được triển khai. Người ta còn nghĩ rằng, một bé trai chào đời với dương vật quá
nhỏ (dưới 2 cm lúc mới sinh) sẽ không có cuộc sống “nam giới” đúng nghĩa và tốt
hơn nên sớm chuyển thành... con gái. Người ta cũng đánh giá rằng một bé gái
chào đời với âm vật quá to (hơn 1 cm) cũng không thể phát triển nữ tính bình
thường và tốt nhất nên giảm “phần thừa” này.
Về phần Cheryl Chase, cuối cùng chị quyết định phá vỡ
điều bí mật, giũ bỏ hỗ thẹn và thành lập tổ chức Intersex Society of North
America (ISNA) để giúp đỡ những người như chị.
Cái gì làm nên đàn ông hay phụ nữ?
Năm 2004, Uỷ ban về quyền con người ở San
Francisco tổ
chức cuộc gặp gỡ giữa những người chuyển giới tính để họ thoải mái nói lên ý nghĩ
của mình. Trong số những con người “bất hạnh” ấy có một nữ đạo diễn 36 tuổi -
chị Lisset Barcellos. Chị đã thực hiện bộ phim Both về chuyện đời của Cheryl Chase được
tiểu thuyết hoá và sau đó được giới thiệu tại Pháp trong Liên hoan phim phụ nữ
Créteil. Cách đây vài năm, Lisset phát hiện mình chào đời là con trai về mặt di
truyền (XY) và cũng mắc hội chứng AIS bộ phận (insensibilité aux androgènes -
tạm dịch: không nhạy cảm với hormone nam) lúc mới sinh, tức là cơ quan sinh dục
khó nhận thấy. Lisset nói: “Tôi không chấp nhận việc người ta gia giảm âm vật
khi cuộc sống của tôi không gặp nguy hiểm. Các vết sẹo nơi cơ quan sinh dục
tượng trưng cho sự việc tôi bị bỏ rơi, rằng cha mẹ không thể chịu nổi cơ thể
tôi. Tôi đã bị can thiệp trong bí mật, bị quan sát, cắt xẻo, bị thương tổn mà
không một ai nói lời xin lỗi cả. Người ta đã nói dối, đã phản bội tôi. Đó là
điều hết sức tồi tệ”.
Hida, 37 tuổi, có cơ may thoát khỏi số phận của Lisset,
Cheryl và hàng ngàn con người chuyển giới tính khác. Mắc hội chứng CAH ở cấp độ
nhẹ, Hida chào đời với âm vật có kích cỡ như một dương vật nhỏ. Người cha bác
sĩ của Hida quyết định không can thiệp phẫu thuật. Nhờ thế, Hida đã lớn lên
không hổ thẹn, và có cảm giác mình có “cái gì đó nhiều hơn” các cô gái khác.
Hida nói: “Lên 7 tuổi, tôi đã coi mình như người đấu tranh cho nữ quyền. Tôi
không để bọn con trai ăn hiếp, tranh đua với họ và luôn bảo vệ những đứa con
gái yếu đuối. Đến tuổi dậy thì, vì không có ngực và lại có vóc dáng giống con
trai, một bác sĩ phụ khoa đã muốn chỉ định tiêm oestrogene cho tôi, nhưng cha
mẹ tôi không đồng ý. Tôi hiểu mình là người lưỡng tính trước đó hàng chục năm.
Tôi đã đặt ra rất nhiều câu hỏi. Cái gì làm nên nam giới, cái gì làm nên phụ
nữ? Thật không dễ có câu trả lời. Người ta có thể có các nhiễm sắc thể XY và có
một cơ thể phụ nữ và ngược lại.
Ngược lại với Hida, phần đông những người lưỡng tính
không có được sự lựa chọn và tiếp tục sống ngày qua ngày với sự hổ thẹn và
những cuộc điều trị kinh khủng. Nhưng, nhờ cuộc đấu tranh của Cheryl Chase mà
tình thế được cải thiện. Các bác sĩ tâm thần hiểu ra rằng cần nhanh chóng thay
đổi quan điểm y khoa và ngưng can thiệp vào giới tính theo kiểu đó, không coi
những đứa trẻ này như quái vật và không cần xoa dịu sự rối loạn của cha mẹ.
(Theo Marie
Claire, 5.06)
Một
hiện tượng đang tăng cao?
Số người
chuyển giới tính chiếm 1,7% dân số thế giới. Đó là tiết lộ của nhà sinh học
và sử học Anne Fausto-Sterling, giáo sư khoa sinh học phân tử Đại học Brown.
Một con số gây ngạc nhiên, thậm chí một số người còn khẳng định con số này sẽ
còn tăng cao nữa. Các phòng thí nghiệm hiện đang nghiên cứu về mối liên quan
có thể có giữa các yếu tố môi trường và lưỡng tính. Sự gia tăng các chất gây
ô nhiễm mô phỏng cấu trúc hoá học của oestrogene trong nước và thực phẩm có
thể gây gia tăng các trường hợp dị tật cơ quan sinh dục nam. Ngoài ra, báo
chí y khoa còn đưa tin một trường hợp đặc biệt: một bé trai chào đời bằng
phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm có hai tinh hoàn và buồng trứng. Người
ta cho rằng có sự kết hợp giữa hai phôi được cấy vào tử cung người mẹ, một XX
và một XY.
|
No comments:
Post a Comment